Lara Fabian
Je ne rêve plus
Je ne fume plus
Je n'ai même plus d'histoire
Je suis sale sans toi
Je suis laide sans toi
Comme un orphelin dans un dortoir
Je n'ai plus envie
De vivre ma vie
Ma vie cesse quand tu pars
Je n'ai plus de vie
Et même mon lit
Se transforme en quai de gare
Quand tu t'en vas...
Je suis malade
Complètement malade
Comme quand ma mère sortait le soir
Et qu'elle me laissant seule avec mon désespoir
Je suis malade
Parfaitement malade
T'arrive on ne sait jamais quand
Tu repars on ne sait jamais où
Et ça va faire bientôt deux ans
Que tu t'en fous...
Comme à un rocher
Comme à un péché
Je suis accroché à toi
Je suis fatiguée, je suis épuisée
De faire semblant d'être heureuse
Quand ils sont là
Je bois toutes les nuits
Mais tous les whiskys
Pour moi ont le même goût
Et tous les bateaux
Portent ton drapeau
Je ne sais plus où aller tu es partout...
Je suis malade
Complètement malade
Je verse mon sang dans ton corps
Et je suis comme un oiseau mort
Quand toi tu dors
Je suis malade
Parfaitement malade
Tu m'as privée de tous mes chants
Tu m'as vidée de tous mes mots
Pourtant moi j'avais du talent
Avant ta peau...
Cet amour me tue
Si ça continue
Je crèverai seule avec moi
Près de ma radio comme un gosse idiot
j'écouterai ta propre propre voix qui me chantera...
Je suis malade
Complètement malade
Comme quand ma mère sortait le soir
Et qu'elle me laissait seule avec mon désespoir
Je suis malade c'est ça je suis malade
Tu m'as privée de tous mes chants
Tu m'as vidée de tous mes mots
Et j'ai le coeur complètement malade
Cerné de barricades
T'entends... Je suis malade...
Em mệt nhoài
Em chẳng còn mơ ước nữa, anh yêu
Chẳng còn câu chuyện nào
Chẳng còn buồn thả mình trong khói thuốc
Không có anh, em chẳng còn là em như trước
Em tối tăm, nghèo nàn, như đứa trẻ mồ côi
Em không còn muốn sống tiếp cuộc đời
Anh bỏ đi rồi, em còn chi để sống
Chiếc giường êm cũng biến thành ga vắng
Em mệt nhoài, em sụp đổ, anh ơi
Em như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi
Còn lại một mình trong đêm tuyệt vọng
Em ốm thật rồi, em hoàn toàn ốm
Anh bỏ đi, em suy sụp mất rồi
Anh đến khi nào chỉ mình anh biết thôi
Anh bỏ đi đâu, em làm sao biết được
Đã hai năm, hẳn anh giờ hạnh phúc
Còn em vẫn níu vào anh
Như tảng đá nặng nề
Như tội lỗi, đau thương
Em mệt lắm rồi, em mệt nhoài, anh thương
Cứ phải giả vờ vui tươi, giả vờ hạnh phúc
Em uống hàng đêm,
Ly rượu nào vị cũng nhạt như nước
Tất cả những con tàu ngoài kia
Đều đã mang đi lá cờ của anh
Anh đi rồi, em biết anh nơi nao
Em suy sụp mất rồi, em hoàn toàn quỵ ngã
Em trút hết vào anh máu tim em tươi đỏ
Em như con chim đã chết gục bên đường
Anh đã mang theo tất cả những bài tình
Tất cả ngôn từ, nên em giờ trống rỗng
Nhưng làn da của anh, em vẫn còn cảm nhận
Tình yêu này đang giết chết tim em
Như đứa trẻ ngu ngơ, em vẫn hàng đêm
Ôm chiếc đài, chờ nghe anh hát
Nhưng anh đã bỏ đi, cho em tuyệt vọng
Em như đứa trẻ cô đơn bị mẹ bỏ rơi
Anh yêu ơi, em đã ốm thật rồi
Anh đã mang hết đi - cả lời em, câu hát
Em chỉ còn một trái tim buốt nhức
Một trái tim khoá chặt trước đời
Em vẫn nghe giọng anh nói đâu đây
Anh yêu ơi, em gục rồi, em ốm
(Nguyễn Thuỷ Minh dịch)
Monday, March 24, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment